Chương 4
Tẩm bổ cho cô ấy
Minh Thành Hữu không định đỡ lời giúp cô.
Lý Vận Linh giận đến run tay, bà phảng phất như muốn băm vằm Phó Nhiễm.
Minh Thành Hữu mím môi thờ ơ. Hắn thổi nhẹ muỗng cháo thịt, thong thả đưa vào miệng nhâm nhi. Động tác của hắn thong dong tự nhiên. Từ đầu đến cuối, hắn không hề nhìn Phó Nhiễm.
“Mẹ.”
“Cô đừng gọi tôi là mẹ”. Gương mặt quý phái của Lý Vận Linh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, bà hất cằm ra hiệu cho quản gia Tiêu. Quản gia Tiêu nhanh chóng ôm drap trải giường đến.
“Mẹ, chẳng lẽ là gái trinh hay không quan trọng lắm ư?”
“Cô nói gì thế?”
Phó Nhiễm liếc Minh Thành Hữu ngồi cạnh. Người đàn ông này ở ngoài ăn chơi trác táng, có phải trai tân đâu. Nếu cô đúng như Lý Vận Linh nói thì cũng giống như hắn thôi.
Minh Thành Hữu điềm nhiên nhướng mắt nhìn cô. Hắn chẳng muốn xen vào, hắn thích ngồi coi kịch hay hơn.
“Mẹ.” Phó Nhiễm nhanh chóng suy nghĩ kế sách. Minh gia là danh gia vọng tộc, muốn sinh tồn ở đây phải học cách bảo vệ bản thân. Minh Thành Hữu không giúp cô nhưng cũng không định phá hoại. “Chúng con….”
“Chúng con thế nào? Nói!”
Phó Nhiễm giả vờ khó xử, mắt cô đong đầy thẹn thùng. Phó Nhiễm nhìn thẳng Minh Thành Hữu, cô cười dịu dàng, “Thành Hữu nói anh ấy không thích ở trên giường, nên… nên chúng con làm trong phòng tắm.”
“Khụ…”
Một hớp cháo nghẹn ngào trong cổ họng Minh Thành Hữu.
Minh Thành Hữu rút khăn giấy lau miệng, sắc mặt Lý Vận Linh thoáng lúng túng, bà trừng mắt nhìn Minh Thành Hữu, “Thằng nhóc này.”
Phó Nhiễm bấm gáy, vô thức che giấu cảm giác khô nóng tỏa ra từ trong cơ thể. Cô vẫn không nhìn Minh Thành Hữu. Lý Vận Linh nắm bàn tay còn lại của Phó Nhiễm, “Bọn trẻ các con thật là… chuyện này…” Bà không quên trừng mắt nhìn con trai, “Vừa nãy do mẹ sốt ruột. Thành Hữu có nhiều tật xấu, con tha thứ được cho nó thì tốt quá.”
Lần đầu tiên của con gái chắc chắn rất khó chịu, mà không ngờ Thành Hữu lại giày vò đến vậy, “Quản gia Tiêu, buổi trưa dặn đầu bếp hầm đồ bổ bồi dưỡng cho Phó Nhiễm.”
“Vâng ạ”
Minh Thành Hữu đột nhiên áp mặt gần Phó Nhiễm, hắn nhìn thẳng vào mắt cô. Bàn tay cầm đũa của Phó Nhiễm bất giác túa mồ hôi, cô nặn ra nụ cười gượng gạo, lại nghe vị thiếu gia ngồi cạnh lên tiếng, “Đúng vậy đó mẹ, mẹ phải tẩm bổ cho cô ấy nhiều vào. Tối qua, cô ấy bị con dày vò hơi nhiều.”
“Thằng nhỏ này, không biết chừng mực gì cả!”
“Ai kêu phòng tắm trong nhà lắp đặt thiết bị tốt như vậy làm gì. Con vừa nhìn thì có hứng…”
Lý Vận Linh vội cắt ngang lời con trai, “Càng nói càng không đứng đắn.”
Lý Vận Linh biết Phó Nhiễm ấm ức, giọng bà thay đổi một trăm tám mươi độ. Bà tốt bụng sai quản gia Tiêu đi chuẩn bị đồ ăn, “Tiểu Nhiễm, mẹ có tổ yến và vi cá thượng hạng, để mẹ về lấy cho con với Thành Hữu. Con mới đến đây chắc vẫn chưa quen. Ăn xong thì cùng Thành Hữu về nhà mẹ đẻ nhé!”
“Con cám ơn mẹ.”
Minh Thành Hữu quan sát Phó Nhiễm, hắn thấy gương mặt cô lãnh đạm không chút cảm xúc, chứ đừng nói là vui vẻ.
Ăn sáng xong, Phó Nhiễm theo Minh Thành Hữu lên lầu. Hắn mở một cánh cửa âm nơi vách tường, bên trong là phòng thay quần áo khoảng hai mươi mét vuông. Phó Nhiễm nhìn lướt qua, chỉ thấy quần áo xếp ngay ngắn thành dãy, màu đậm nhạt chia theo hàng, cravat các loại, giày da, quần… Khoan đã, mọi thứ còn được chuyên gia phối sẵn thành bộ. Minh Thành Hữu lấy bộ comple cắt may thủ công gần nhất đi đến cửa phòng thay quần áo. Hắn cởi cúc áo sơ mi, tự nhiên thay quần áo trước mặt Phó Nhiễm.
Phó Nhiễm ngồi nghiêm chỉnh, mặc quần áo Channel mẫu mới nhất. Cô tin tưởng mắt thẩm mĩ của Lý Vận Linh. Bây giờ chính cô cũng nhận không ra mình.
Minh thành Hữu khom lưng, khuôn mặt quyến rũ của hắn ghé sát vào cô. Hắn dò xét Phó Nhiễm, nhìn thẳng vào mắt cô, “Vừa nãy cô nói với mẹ… Chẹp chẹp, cô nói ở phòng tắm, cô thử rồi, phải không?”
Phó Nhiễm tránh né câu hỏi của hắn, cô trả lời qua loa, “Nếu tôi không nói vậy thì giờ này tôi chết mất xác rồi.”
“Ha ha”, Minh Thành Hữu gật đầu như thể tán thành, rồi hắn lại cau mày nhìn Phó Nhiễm, “Nếu tôi cứ để cô tự do thế này, chắc chẳng mấy chốc nữa cô sẽ leo lên đầu tôi?”
“Anh yên tâm, chỉ cần anh đừng làm hại tôi, anh làm gì bên ngoài tôi cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.”
Minh Thành Hữu trầm ngâm nhìn cô hồi lâu.
Quản gia Tiêu quản gia đã sắp xếp sẵn đồ đạc lên xe. Khi chiếc Maybach của Minh Thành Hữu chạy ra ngoài, Phó Nhiễm ngồi ở ghế phụ thở phào nhẹ nhõm. Cô chống tay lên mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Căn nhà đó, cô cũng không muốn quay về!
Xe đang băng thẳng qua đại lộ thì bỗng nhiên thắng gấp.
Nửa người trên của Phó Nhiễm được dây an toàn giữ lại. Vừa rồi cô còn thấy cây cối um tùm xanh ngắt, thì giờ lại thấy cảnh người chen lấn đông ngùn ngụt. Cô ngẩng đầu, trông thấy tấm bảng to với dòng chữ “Quảng trường Vạn Đạt”.
“Xuống xe.” Minh Thành Hữu nói mà không hề quay đầu lại.
“Chưa tới đường Tây Lân.”
Hắn gõ gõ tay lái, nghiêng đầu, nhếch miệng cười nhạo cô, “Cô còn ở đây chỉ đường, muốn tôi cùng về nhà giữ sỉ diện cho cô à?”
Tay phải của Phó Nhiễm nhanh chóng mở cửa xe.
“Khoan nào…!” Minh Thành Hữu kéo tay trái Phó Nhiễm lại, đầu ngón tay của hắn vờn nhẹ lòng bàn tay cô, “Chừng về thì gọi cho tôi. Cô đã có số điện thoại của tôi rồi. Chúng ta sẽ hẹn nhau ở quảng trường Vanda, rồi cùng về nhà, hiểu chưa?”
Phó Nhiễm rút tay về. Cô đưa mắt nhìn tòa nhà cao vút nằm đằng kia. Có lẽ cô gái tên Thẩm Ninh đang ở một tầng nào đó trên ấy?
“Chẳng phải cô đã nói chuyện bên ngoài của tôi cô sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua hay sao? Để tôi xem cô có thành ý như thế nào.”
Phó Nhiễm xuống xe, cô đứng bên cửa, “Tôi hiểu.”
Cô lấy hết đồ Lý Vận Linh tặng cho gia đình ra khỏi cốp xe. Minh Thành Hữu không chờ nổi nữa, hắn phóng xe như bay, để mặc cô đứng lẻ loi bên đường.
Phó Nhiễm bắt xe về nhà. Vào đến phòng khách, cô chạm mặt vú Trần.
Cô giơ quà tặng, nhìn khắp căn nhà, “Ba mẹ, con về rồi.”
“Ôi, tiểu thư.” Vú Trần cầm lấy hộp quà trên tay Phó Nhiễm, “Ông chủ không có ở nhà.”
“Vậy mẹ tôi đâu?”
“Phu nhân và tiểu thư đang ở trong phòng.” Vú Trần buộc miệng trả lời.
Phó Nhiễm theo trực giác đưa mắt nhìn lên lầu hai, cô cười cười. Cô rất muốn giả vờ vô tâm nhưng lại nhịn không được hỏi vú Trần, “Vú Trần, Phó gia có mấy vị tiểu thư?”
Vú Trần lập tức vỡ lẽ, bà ta rón rén nhìn Phó Nhiễm, “Chỉ có một tiểu thư.”
“Hóa ra vú vẫn biết.” Phó Nhiễm bước đến cầu thang. Vú Trần vỗ nhẹ ngực, vị tiểu thư này chẳng dễ sống chung. Đúng là sự đời khó đoán, tình tiết vốn chỉ có trên phim truyền hình, lại xảy ra thật ở Phó gia.
Phó Nhiễm đi thẳng lên lầu. Bước qua một khúc quanh, cô đi đến một hướng cố định, vì cô biết chắc họ ở trong căn phòng đó.
Quả nhiên, cô càng đến gần, tiếng cười nói vui vẻ càng truyền vào tai cô.
“Nhị Nhị, con xem, mẹ luôn chăm sóc phòng của con. Khi nào con thích thì cứ về đây.”
“Mẹ…” Phó Nhiễm nghe thấy tiếng thở dài buồn bã.
Cửa phòng chỉ khép hờ nên Phó Nhiễm lặng người nép sát bên cửa. Cô cảm thấy mình cô độc, không nơi nương thân.
“Nhị Nhị.” Phạm Nhàn vuốt ve mái tóc của cô gái, “Mẹ nghĩ không ra tại sao con không phải con gái của mẹ.”
“Mẹ đừng như vậy, huyết thống là sự thật, không thể lừa dối.”
“Có đôi lúc mẹ thà rằng cứ sai như vậy đến hết đời.”
Tay Phó Nhiễm bất giác cuộn thành nắm đấm. Lời của họ như một miếng băng mỏng cứa vào trái tim vốn đã không lành lặn của cô.
“Nhưng như vậy cũng tốt,” Giọng của Phạm Nhàn thoải mái hẳn, ánh mắt bà tràn đầy yêu thương nhìn cô gái trước mặt, “Nếu con đến Minh gia, con sẽ phải chịu nhiều oan ức. Còn tiểu Nhiễm không như vậy, nó…” Phạm Nhàn dừng một chút, bà cũng lo lắng cho Phó Nhiễm, nhưng nghĩ lại thấy mọi chuyện như vậy cũng là một kiểu may mắn, “Tính tình tiểu Nhiễm cứng rắn, mẹ tin nó không phải chịu khổ. Nói chung nếu cần có một người hy sinh, mẹ sẽ không chút do dự bảo vệ con.”
Nghe xem lời này do chính mẹ ruột của cô nói ra.
Bình luận mới nhất